Park Mi Jeong luôn được người ta gọi là "phù thủy." Không phải vì cô có phép thuật hay làm điều gì huyền bí, mà bởi cô luôn mang đến cảm giác bí ẩn và khó đoán. Kể từ nhỏ, cô đã khác biệt – có những dự cảm chính xác một cách kỳ lạ, khả năng ngôn ngữ xuất chúng, và đôi khi dường như có thể đọc thấu suy nghĩ của người khác.
Lớn lên trong sự cô đơn sau khi mẹ qua đời lúc sinh cô, Mi Jeong không buồn bã, cũng không tìm cách lấp đầy khoảng trống ấy bằng những mối quan hệ vô nghĩa. Cô tận hưởng tự do theo cách riêng: đi du lịch một mình, đọc sách ở những quán cà phê vắng người, và không bao giờ để người đàn ông nào có thể bước vào trái tim mình. Nhưng có một ngoại lệ duy nhất—Lee Dong Jin.